Paella - Cơm hải sản Tây ban nha

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Nhà mình

Không rõ nhưng mình dám chắc rằng các vị tổng biên tập báo hẳn phải là những người tài ba lắm. Thế mà một đứa ất ơ như mình cũng làm tổng biên tập có thâm niên kha khá đấy nhé. Thật đấy, chẳng đùa đâu, mình là tổng biên tập của một tờ nhật báo đàng hoàng lại còn độc bản nữa cơ, rất oách. Đây nè:


Nằm ở cửa... toilet chính, tờ báo không quá lồ lộ khoe khoang nhưng cũng rất dễ nhìn. Tin tức chủ yếu cóp nhặt từ mạng và báo chí, đặc biệt phù hợp với các thành viên trong gia đình (nhất là 2 bạn nhỏ) với 4 chuyên mục chính.

Ai vứt quần áo sách vở lung tung thì liệu mà xem tin trên mục ảnh độc quyền mà tự biết dọn dẹp nhé (phải biết mắc cỡ chứ!). Mục bạn có biết thì vô cùng đa dạng từ thông tin khoa học kỹ tthật, cách giữ gìn sức khỏe đến tin thời sự rút gọn... mỗi ngày một kiểu, đảm bảo hữu ích. Ha ha ha dĩ nhiên là mục truyện cười rồi, lắm khi có người ôm quần áo đứng đó ... tắm khô và tủm tỉm cười. Mục vậy là sao là mục bí hiểm nhất, khách đến nhà nhiều người tò muốn chết mà không biết được... vậy là sao, người biết chuyện thì tìm ông chủ nhà truy hỏi. Hì, đố biết vậy là sao?

Túm lại, không tốn nhiều công sức và cũng chẳng màu mè nhưng báo NHÀ MÌNH từ lâu đã là một thành viên không thể thiếu mặt, nó là một kênh giao tiếp của gia đình mình đồng thời là nơi những bạn lớn gởi những bài học nho nhỏ và đem tiếng cười đến với các bạn nhỏ. Và bây giờ, tuyệt vời hơn nữa, đó là nơi khách có thể trở thành người nhà khi gắn kết yêu thương qua việc góp bài lên báo - "dễ thương vậy", con gái bảo thế!

Mời mọi người xem thử một vài trang. Đây là 1 ảnh ở mục Ha ha ha:

Nguyên văn chú thích ảnh của báo Mỹ thuật là vầy: 
Đúng như tên gọi, DÁNG VIỆT tôn vinh các giá trị truyền thống của người Việt 
với cảm hứng là chiếc áo dài thướt tha và những chiếc nón lá trắng của xứ Huế mộng mơ...

Còn đây là một truyện cười:
ĂN TỐI NGÒAI TIỆM 
                                                                                                                  Tác Giả: Gene Perret

 Đi ăn tối ngoài tiệm là một điều thú vị phải không các bạn? Người ta nấu nướng mọi thứ cho bạn, dọn lên trên bàn cho bạn thưởng thức...và rồi sau đó còn dọn dẹp, rửa chén cho bạn nửa chứ...Đã thì thôị..Tất cả những điều bạn phải làm chỉ là nhai, nuốt và sau cùng là trả tiền. Nhưng thưa các bạn...những điều tôi vừa kể trên đã cuốn theo chiều gió hết rồi...Và đây là câu chuyện của tôi...
    Một chiều cuối tuần nọ, sau khi lãnh pay check, tôi bèn quyết định một cách hạnh phúc là thay vì nấu ăn ở nhà như thường lệ, tôi sẽ rủ cô bạn gaí đi ăn tối ngoài tiệm. Xin thưa với các bạn đó là lần đầu tiên tôi đi ăn ntoài tiệm. Khi tôi đến tiệm ăn thì trời ơi... tôi có cái cảm tưởng như là đang lạc vào bát quái trận đồcủa Hoàng Dược Sư trên Đào Hoa Đảọ. Người hầu bàn, ăn mặc còn sang trọng hơn tôi nữa, chào đón tôi:
    "Xin chào quí khách, 2 người phải không ạ?" Tôi hảnh diện đáp:
    "Vâng , 2 người." Anh ta hỏi tiếp "Hút thuốc hay không hút thuốc?
    Tôi trả lời ra vẻ như không bao giờ hút thuốc:
    "Không, tôi không hút thuốc."
    Người hầu bàn tiếp tục hỏi:
    "Ngài thích ngồi ở khu vực trong nhà hay ngoài trời?"
    Tôi trả lời như là mình có một quyết định đúng đắn:
    "Tôi thích ngồi ở trong hơn là ra ngoàị"
    Anh ta phụ họa:
    "Đúng đấy, thưa ngàị" vàhỏi tiếp:
    "Ngài thích ngồi ở phòng ăn chính, ở bao lơn có mái che hay là trong khu nhà kiếng chan hòa ánh nắng của chúng tôỉ"
    Đến đây thì tôi hơi lúng túng:
    "Hmm...để coị.."
    Anh ta đề nghị:
    "Tôi có thể sắp cho Ngài ngồi ở khu nhà kiếng với phong cảnh tuyệt vờị"
    Tôi hưởng ứng và đi theo anh ta:
    "Tôi nghỉ anh nói đúng đấỵ"
    Anh ta lại hỏi tiếp:
    "Bây giờ Ngài thích nhìn ra sân golf hay muốn nhìn cảnh mặt trời lặn trên bờ hồ hay là cảnh núi non hùng vĩ?..." Tôi nghỉ thầm là lần này hãy để nó chọn phứt đi cho xong, đở phải lúng túng:
    "Chổ nào anh thấy đẹp là được rồi!"
    Thật ra anh ta đặt chúng tôi ngồi hướng về sân golf hay bờ hồ hay núi non gì đó tôi cũng cóc biết vì lúc đó trời đã tối bên ngoài.
    Lúc sau, một người hầu bàn khác trẻ hơn, cũng ăn mặt bảnh hơn tôi, đến bàn tôi và nói:
    "Kính chào quí khách. Tôi là Paul. Chiều nay tôi sẽ phục vụ quí khách. Quí khách có muốn ngồi ngắm cảnh thêm vài phút trước khi đặt món ăn hay không?"
    Tôi nói ngay:
    "Không, tôi đang đói lắm. Tôi là dân lao động. Mang lên cho tôi một dĩa thịt bò với rau và khoai tây nướng."
    Anh ta hỏi thêm:
    "Ngài muốn dùng thêm súp hay rau trộn?"
    Tôi đáp ngay: " Rau"
    Anh cứ hỏi:
    "Chúng tôi có rau xanh nhiều loại, củ dền đỏ, cà chuạ..Ngài có thích trộn với tôm không?"
    Tôi xẳng giọng: " Rau xanh thôi, OK?"
    Anh ta đáp: " Vâng thưa Ngài. Có dầu giấm không?"
    Tôi không muốn kéo dài cuộc khẩu cung này nữa:
    "Bất cứ cái gì cũng được."
    Anh ta cứ nói:
    "Chúng tôi có dầu giấm kem Ý, phó mát xanh,giấm chua Pháp...
    Tôi cướp lời:
    "Đem bất kỳ thứ nào làm tôi ngạc nhiên là được..."
    Anh ta vẫn đứng đó:
    "Dầu giấm kem Ý là loại đặc biệt của chúng tôi. Như thế có được không thưa Ngàỉ"
    Tôi cộc lốc" Yeah"
    Anh lại hỏi: " Còn khoai tây thì saọ.."
    Tôi thừa biết caí gì sắp xảy ra nên không muốn anh ta đứng lải nhải nữa:
    "Tôi chỉ muốn khoai tây nướng mà thôi, hiểu chưa? Không có cái giống gì kèm theo nữ hết."
    Anh cứ hỏi: "Không bở Không kem chua à?"
    Tôi gằn giọng: " Không."
    Anh ta vẫn hỏi: "Không để hành luôn à?"
    Tôi hết chịu nỗi nên phải quát lên:
    "Không. Anh không hiểu tiếng Anh à? Tôi không muốn cái gì với khoai tây hết. Cứ mang ra cho tôi khoai tây nướng với thịt bò là được rồị"
    Anh ta lại chỉa mủi dùi sang thịt bò:
    "Ngài muốn 200 gram, 250 gram hay 350 gram thưa Ngàỉ."
    Tôi trả lời cho có: "Bao nhiêu cũng được."
    "Ngài muốn tái, tái vừa vừa, vừa, vừa chín hay chín hẳn thưa Ngàỉ"
    Tôi không thể nào chịu được nữa:
    "Ệ..Tao nổi cơn rồi đấy nhé..."
    Anh ta vẫn không tha tôi: "Ngài thích broccoli, bắp hay cà rốt chung với thịt bò?"
    Như giọt nước làm tràn ly nóng giận, tôi ném khăn ăn xuống đất , đứng phắt lên, xắn tay aó, xông vào anh ta và giở giọng vỏ biền:
    "Ê... Mày muốn ra ngoài sân chơi tay đôi không, thằng dai nhưđỉa kiả"
    Trời ơi, đến nước này mà anh ta cũng không thể không hỏi ý kiến tôi:
    "Vâng, thưa Ngài. Ngài thích ở bãi đậu xe, ngoài đường nhỏ hay đường lớn đối diện với nhà hàng, thưa Ngàỉ"
    Tôi nói: "Tao thích ngay tại đâỵ..", và đấm anh ta một cái. Anh ta né rồi phản công bằng một cú móc tay trái vào hàm tôị... Các bạn thân mến, đó là lần đầu tiên trong cái đêm nghiệt ngã đó anh ta đã không hỏi tôi thích bị đấm ở đâụ..Tôi cháng váng ngã xuống ghế trong khi các người khác tới kéo anh hầu bàn đó ra.
    Tôi có cảm giác ai đó nới lỏng cà vạt tôi ra, mở nút áo cổ và vả nhẹ vào mặt tôi... Khi tôi hoàn tỉnh, tôi thấy trước mặt tôi là gương mặt lo âu của viên phụ trách các tên hầu bàn đêm đó... Ông ta xin lỗi ráo riết và đề nghị mua nước uống cho tôi, gọi y tá hay bất cứ cái gì tôi muốn...
    Tôi lúng túng nói: "Không, không... đừng gọi ai đến hết....cho tôi ly nước là được rồị..
    "Vâng thưa Ngài, có ngay", ông ta hớn hở đáp lại sự đòi hỏi quá dễ thực hiện của tôị...
    Và ông ta tiếp: "Ngài thích nước suối nhập cảng, nước soda, nước chanh hay nước lọc.? 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét